Đây là những bài giảng và huấn dụ của Đức Thánh Cha trong các thánh lễ và các buổi đọc kinh Truyền tin với các tín hữu vào Chúa nhật 23 Thường niên năm C.
Đức Phanxicô, Bài giảng Chúa nhật 23 Thường niên năm C (04/9/2022) lễ phong Chân phước cho Đức Gioan Phaolô I – Không có chỗ cho sự thỏa hiệp
Đức Giêsu đang trên đường lên Giêrusalem và bài Tin Mừng hôm nay cho chúng ta biết “có rất đông người cùng đi đường với Đức Giêsu” (Lc 14,25). Đi với Người có nghĩa là đi theo Người, tức là trở thành môn đệ của Người. Tuy nhiên, đối với những người này, Chúa Giêsu đưa ra những yêu cầu dường như không hấp dẫn và rất khắt khe: Ai đến với Người mà không yêu mến Người hơn những người thân thuộc, không vác thập giá mình, không từ bỏ của cải thế gian thì không thể trở thành môn đệ Người được (x.26- 27,33). Tại sao Đức Giêsu lại nói những lời này với đám đông? Đâu là ý nghĩa của những lời này? Chúng ta cùng trả lời cho những những câu hỏi này.
Trước hết, chúng ta thấy có rất nhiều người đi theo Chúa Giêsu. Họ được thu hút bởi những lời và những điều Chúa Giêsu đã làm; do đó, họ thấy nơi Chúa Giêsu một niềm hy vọng cho tương lai của họ.
Chúng ta có thể hỏi – một nhà lãnh đạo khôn lanh sẽ làm gì khi thấy rằng những lời nói và phong cách của mình đang thu hút đám đông và thêm nhiều người đồng thuận? Điều này vẫn diễn ra ngày nay: đặc biệt trong những thời điểm khủng hoảng cá nhân và xã hội, khi chúng ta dễ biểu lộ những cảm xúc tức giận hoặc sợ hãi về điều gì đó đang đe dọa tương lai chúng ta, hay chúng ta trở nên dễ bị tổn thương hơn; và như thế, giữa làn sóng cảm xúc, chúng ta thường đặt niềm tin vào những người, với sự khéo léo và khôn lanh, biết lách qua những tình huống này, bằng cách lợi dụng sự sợ hãi của xã hội và hứa trở thành “một vị cứu tinh”, người sẽ giải quyết các vấn đề, trong khi thực tế họ muốn gia tăng sự thỏa mãn và quyền lực của chính mình.
Tin Mừng nói với chúng ta rằng Chúa Giêsu không làm điều này. Cách thức của Thiên Chúa không như vậy, Thiên Chúa không lợi dụng nhu cầu của chúng ta, Người không bao giờ dùng điểm yếu của chúng ta để nâng cao chính mình. Đối với Chúa Giêsu, Người không muốn quyến rũ chúng ta bằng sự lừa dối, không muốn trao ban những niềm vui hời hợt, và không bận tâm về số lượng của đám đông. Người không chạy theo số lượng, không tìm kiếm sự đồng thuận, và không sùng bái sự thành công cá nhân. Ngược lại, Chúa Giêsu có vẻ lo lắng khi thấy mọi người đang theo mình với sự háo hức và lòng nhiệt thành vội vàng. Vì vậy, thay vì để bản thân bị kéo vào sự lôi cuốn của việc trở nên nổi danh, Người yêu cầu mỗi người cần suy xét cẩn thận động lực đi theo Người, cũng như hệ quả của việc bước theo Người.
Trên thực tế, có lẽ, nhiều người trong đám đông đi theo Chúa Giêsu vì hy vọng Người sẽ trở thành một nhà lãnh đạo, người sẽ giải thoát họ khỏi kẻ thù, sẽ giành được quyền lực và chia sẻ quyền bính với họ; hoặc bằng việc làm phép lạ, sẽ giải quyết được những vấn đề đói nghèo và bệnh tật. Thật ra, đám đông có thể đi theo Chúa vì nhiều động lực khác nhau và chúng ta phải thừa nhận, một số những động lực ấy rất thế gian: ẩn đằng sau động lực bước theo Chúa, đó có thể là sự thỏa mãn nhu cầu của chính mình, tìm kiếm danh tiếng, khao khát vị thế, kiểm soát mọi thứ, những đặc quyền, sự công nhận và nhiều thứ khác. Người ta có thể sử dụng Thiên Chúa để đạt được những điều ấy. Nhưng đó không phải là cách thức của Chúa Giêsu, và cũng không phải là cách thức của người môn đệ và của Giáo hội.
Thiên Chúa yêu cầu một thái độ khác. Đi theo Người không có nghĩa là bước vào một điện đài hay tham dự một đoàn diễu hành mừng chiến thắng, cũng không có nghĩa là nhận được sự bảo đảm trọn đời. Trái lại, đi theo Chúa Giêsu nghĩa là “vác thập giá” (Lc 14,27): giống như Người, mang lấy gánh của mình và của người khác, kiến tạo những điều ý nghĩa cho cuộc sống bằng cách noi gương tình yêu quảng đại và đầy xót thương mà Người đã dành cho chúng ta. Đây là những lựa chọn đòi hỏi sự dấn thân trọn vẹn; vì lý do này, Chúa Giêsu muốn người môn đệ không đặt bất cứ điều gì lên trước tình yêu này, ngay cả những tình cảm thân thương và những điều lớn lao khác.
Nhưng để làm được điều này, chúng ta cần hướng về Chúa Giêsu thay vì hướng vào chính mình, cần học hỏi về tình yêu, và thâu nhận điều ấy từ Thánh giá. Ở đây, chúng ta thấy rằng tình yêu được trao ban đến tận cùng, không toan tính và không biên giới. Chính chúng ta – như Đức Giáo hoàng Luciani đã nói – “đối với Thiên Chúa, chúng ta là đối tượng của một tình yêu vĩnh cửu” (Kinh Truyền Tin, ngày 10 tháng 9 năm 1978).
Vĩnh cửu: tình yêu này của Thiên Chúa không bao giờ biến mất khỏi cuộc sống của chúng ta, nhưng luôn chiếu sáng trên chúng ta và thắp sáng ngay cả trong những đêm đen tối nhất. Và sau đó, khi nhìn lên Thập giá, chúng ta được mời gọi đi đến tận cùng của tình yêu đó: thanh tẩy bản thân khỏi những hiểu biết méo mó về Thiên Chúa và khỏi sự khép kín của chúng ta, để yêu mến Người và tha nhân, trong Giáo hội và xã hội, ngay cả với những người không có cùng suy nghĩ như chúng ta, và thậm chí cả những kẻ thù.
Yêu ngay cả với cái giá phải trả là thập giá của sự hy sinh, thinh lặng, hiểu lầm, cô đơn, bị cản trở và bách hại. Bởi vì – Đức Giáo hoàng Gioan Phaolo I đã nói – nếu bạn muốn hôn Chúa Giêsu bị đóng đinh, thì “bạn không thể không cúi mình trước Thập giá và để cho mình bị đâm bởi một số gai nhọn của vương miện trên đầu Chúa” (Tiếp kiến chung, ngày 27/9/1978). Yêu đến cùng, với tất cả những gai nhọn của nó, là không làm nửa vời, không tìm sự thoải mái hay cuộc sống thanh nhàn. Nếu chúng ta không nhìn lên cao, nếu chúng ta không mạo hiểm, nếu chúng ta hài lòng với một đức tin chỉ chú trọng vẻ bề ngoài, thì chúng ta – như Chúa Giêsu nói – giống như một người muốn xây một cây tháp nhưng không ngồi xuống tính toán phí tổn; anh ta “đặt móng” và sau đó “không thể hoàn thành công việc” (câu 29). Nếu, vì sợ mất mát, chúng ta không dám trao ban chính mình, thì chúng ta bỏ dở mọi thứ: các mối quan hệ, công việc, trách nhiệm được giao phó, ước mơ và cả niềm tin. Và cuối cùng, chúng ta kết thúc cuộc sống một cách nửa vời: không bao giờ làm bước quyết định, không cất cánh, không mạo hiểm cho những điều tốt, và không thực sự dấn thân cho người khác. Chúa Giêsu đòi chúng ta điều này: hãy sống theo Tin Mừng và bạn sẽ sống được cuộc sống thực sự, không phải cuộc sống nửa vời mà là trọn vẹn. Ở đây, không có chỗ cho sự thỏa hiệp.
Anh chị em thân mến, tân chân phước Gioan Phaolo I đã sống như thế: trong niềm vui của Tin Mừng, không thỏa hiệp, nhưng yêu thương cho đến cùng. Người là hiện thân của sự khó nghèo của người môn đệ, không chỉ tách mình ra khỏi của cải vật chất, mà trên hết là vượt qua cám dỗ xem mình làm trung tâm hay tìm kiếm vinh quang cho bản thân. Trái lại, theo gương Chúa Giêsu, ngài là một mục tử hiền lành và khiêm nhường. Ngài tự coi mình là cát bụi để Thiên Chúa hạ cố viết lên đó. (xem A. LUCIANI / JOHN PAUL I, Opera omnia, Padua 1988, quyển II, 11). Vì vậy, ngài nói: “Chúa đã căn dặn nhiều lần: hãy khiêm tốn. Ngay cả khi bạn đã làm được những việc lớn lao, hãy nói rằng: chúng tôi là những người đầy tớ vô dụng” (Tiếp kiến chung, ngày 6-9-1978).
Bằng nụ cười, Đức Giáo hoàng Luciani đã có thể biểu đạt được sự tốt lành của Thiên Chúa. Một Giáo hội đẹp với khuôn mặt vui vẻ, thanh thản và tươi cười, không bao giờ đóng những cánh cửa, không làm tan nát những trái tim, không càm ràm và không chất chứa sự oán hận, giận dữ và thiếu kiên nhẫn, không tỏ ra cáu gắt, không khổ sở hoài niệm quá khứ.
Chúng ta hãy cầu nguyện với Giáo hoàng Luciani – vị Giáo hoàng mỉm cười – là người cha và cũng là người anh em của chúng ta, chúng ta hãy xin ngài để có được “tâm hồn mỉm cười”; chúng ta hãy xin Thiên Chúa theo những lời mà chính ngài đã thường xin: “Lạy Chúa, xin hãy đón nhận con như con là, với những thiếu sót của con, với những khuyết điểm của con, nhưng hãy làm cho con trở nên như Chúa muốn” (Tiếp kiến chung, ngày 13 tháng 9 năm 1978). Amen.
Nguồn: vaticannews.va/vi
Đức Phanxicô, Bài giảng Chúa nhật 23 Thường niên năm C (08/9/2019) – Các yêu cầu Chúa Giêsu đặt ra cho người muốn theo Chúa
(Đức Thánh cha Phanxicô tông du Madagascar)
Tin Mừng hôm nay thuật lại với chúng ta rằng “một đám đông đi cùng Chúa Giêsu” (Lc 14,25). Như đám đông tụ họp dọc theo hành trình của Chúa Giêsu, rất đông anh chị em đã đến đây để đón nhận sứ điệp của Chúa và để theo Người. Nhưng anh chị em biết rằng hành trình theo Chúa Giêsu không dễ dàng. Tin mừng thánh Luca hôm nay đã nhắc cho chúng ta thấy sự dấn thân này đòi hỏi rất nhiều.
Hy sinh chỉ có ý nghĩa khi được nhìn dưới ánh sáng cuộc gặp gỡ với Chúa Giêsu Kitô
Chúng ta cần nhận ra rằng thánh Luca đưa ra những yêu cầu trong bối cảnh Chúa Giêsu lên Jerusalem. Thánh sử bắt đầu với dụ ngôn về bữa tiệc mà tất cả mọi người đều được mời (đặc biệt là những người bị chối bỏ, sống trên đường phố, tại các quảng trường, ở các ngã tư đường). Và ngài kết thúc bằng ba dụ ngôn được gọi là các dụ ngôn của lòng thương xót. Trong các dụ ngôn này, người ta tổ chức tiệc mừng khi tìm thấy những gì đã mất, khi một người dường như đã chết được vui mừng chào đón và được trở lại với cuộc sống mà anh ta có thể làm lại từ đầu. Đối với các Kitô hữu chúng ta, những hy sinh chỉ có ý nghĩa khi được nhìn dưới ánh sáng của việc hân hoan cử hành cuộc gặp gỡ với Chúa Giêsu Kitô.
Mọi người là anh em bất kể gia đình, nguồn gốc văn hóa xã hội
Yêu cầu đầu tiên của Chúa Giêsu liên quan đến các mối quan hệ gia đình. Cuộc sống mới mà Chúa đề xuất với chúng ta dường như có vấn đề và biến thành một sự bất công khó chấp nhận đối với những người tin rằng đường vào Nước Trời có lẽ là bị giới hạn hoặc giản lược vào các mối quan hệ huyết thống, hay thành viên của một nhóm đặc biệt, một gia tộc hoặc một nền văn hóa đặc biệt. Khi “thân tộc” trở thành tiêu chuẩn quyết định cho những gì chúng ta cho là đúng và tốt, chúng ta sẽ đi đến chỗ biện minh và thậm chí “thánh hiến” cho một số hành động dẫn đến văn hóa đặc quyền và loại trừ (thiên vị, đỡ đầu, và hậu quả là tham nhũng). Thầy Giêsu yêu cầu chúng ta phải nhìn xa hơn những điều này. Người nói với chúng ta cách rõ ràng: bất cứ ai không thể xem người khác là anh chị em, không thể cảm thông cho cuộc sống và hoàn cảnh của họ bất kể gia đình, nguồn gốc văn hóa, xã hội của họ, thì “không thể là môn đệ của ta” (Lc 14,26). Tình yêu tận hiến của Người là một món quà ban nhưng không cho tất cả và vì tất cả.
Không lạm dụng danh Chúa và tôn giáo
Yêu cầu thứ hai của Chúa Giêsu cho chúng ta thấy rằng thật khó mà theo Chúa nếu chúng ta cố gắng định nghĩa Nước Trời với kế hoạch riêng của chúng ta hay sự gắn kết của chúng ta với một ý thức hệ lạm dung tên của Thiên Chúa hay tôn giáo để biện minh cho các hành vi bạo lực, chia rẽ và thậm chí sát hại, lưu đày, khủng bố và gạt ra ngoài lề. Yêu cầu của Chúa khuyến khích chúng ta không nên pha loãng hay thu hẹp sứ điệp Tin Mừng, nhưng trái lại, xây dựng lịch sử trong tình huynh đệ và liên đới, với sự tôn trọng hoàn toàn đối với trái đất và những quà tặng của nó, chống lại bất kỳ hình thức bóc lột nào. Nó mời gọi chúng ta thực hành «đối thoại như con đường; hợp tác chung như chỉ nam; hiểu biết lẫn nhau như phương pháp và tiêu chí “(Tài liệu về tình huynh đệ của con người, Abu Dhabi, ngày 4 tháng 2 năm 2019); không đầu hàng trước cám dỗ của một số học thuyết không nhận ra rằng cây lúa và cỏ lùng phải phát triển cùng nhau cho đến khi ông chủ mùa gặt trở lại (xem Mt 13,24-30).
Sự an lành giả tạo của quyền lực, tiền bạc, danh vọng
Và cuối cùng: thật khó khăn để chia sẻ cuộc sống mới mà Chúa ban cho chúng ta khi chúng ta liên tục bị thúc đẩy để biện minh cho chính mình, bởi vì chúng ta tin rằng mọi thứ hoàn toàn được quyết định bởi sức mạnh của chúng ta và từ những gì chúng ta sở hữu; hay như chúng ta đã nghe trong bài đọc thứ nhất, khi cuộc đua sở hữu tài sản trở nên ngột ngạt và quá mức, nó chỉ làm gia tăng sự ích kỷ và sẵn sàng sử dụng các phương tiện vô đạo đức. Đòi hỏi của Chúa chính là lời mời gọi chúng ta tái khám phá lòng biết ơn và nhận ra rằng cuộc sống và khả năng của chúng ta là kết quả của một quà tặng quý giá hơn nhiều so với chiến thắng cá nhân (xem Tông huấn Gaudete et exsultate, 55), một quà tặng được Thiên Chúa ban qua sự cộng tác âm thầm của nhiều người mà tên của họ chúng ta sẽ chỉ biết trên Nước Trời.
Hình thức nô lệ tồi tệ nhất: chỉ sống cho chính mình
Với ba yêu cầu này, Chúa muốn chuẩn bị cho các môn đệ của Người tham gia cử hành ngày Nước Chúa đến, và giải thoát họ khỏi chướng ngại vật to lớn, mà cuối cùng được xem là một trong những hình thức nô lệ tồi tệ nhất: đó là sống cho chính mình. Đó là cám dỗ khép mình trong vũ trụ nhỏ bé của chính mình, và kết quả là nghĩ rất ít cho người khác: người nghèo không còn được quan tâm, không còn nghe tiếng nói của Thiên Chúa, không còn nếm hưởng niềm vui ngọt ngào của tình yêu, không còn nhiêt tình làm điều tốt… Nhiều người, bằng cách khép kín này, có thể cảm thấy thật an toàn, nhưng cuối cùng họ trở nên cay đắng, rầu rĩ và không có sức sống. Đây không phải là cách để sống cuộc sống tràn đầy và xứng đáng; đây không phải là mong muốn của Thiên Chúa đối với chúng ta cũng không phải là sự sống trong Thánh Linh, sự sống phát xuất từ trái tim của Chúa Kitô phục sinh (xem Tông huấn Evangelii gaudium, 2).
Trên đường lên Giêrusalem, với những yêu cầu này, Chúa mời gọi chúng ta hướng nhìn lên cao, điều chỉnh các ưu tiên và trên hết là dành chỗ để Chúa trở thành trung tâm và nền tảng của cuộc đời chúng ta.
Đau khổ không nằm trong kế hoạch của Chúa
Chúng ta hãy nhìn xung quanh mình, có bao nhiêu người nam nữ, thanh niên, trẻ em đang đau khổ và thiếu thốn tất cả! Đây không phải là một phần trong kế hoạch của Thiên Chúa. Lời Chúa Giêsu khẩn thiết mời gọi chúng ta chết đi cho tính quy kỷ, cho chủ nghĩa cá nhân và tính cao ngạo của mình. Bằng cách này, chúng ta có thể để cho Thần khí của tình huynh đệ chiến thắng – Thần khí xuất phát từ cạnh sườn bị đâm thâu của Chúa Kitô, và từ nơi đó chúng ta được sinh ra như gia đình của Thiên Chúa – trong Thần khí này tất cả mọi người có thể cảm thấy được yêu thương, bởi vì họ được hiểu, được chấp nhận và đánh giá cao với phẩm giá. “Trước nhân phẩm bị chà đạp, chúng ta thường khoanh tay hoặc giang tay như dấu chỉ bất lực trước sức mạnh tà ác của bóng tối. Nhưng Kitô hữu không thể đứng khoanh tay, thờ ơ, hoặc buông tay bất lực. Không. Người tín hữu phải đưa tay ra, như Chúa Giêsu đã làm với chúng ta”(Bài giảng nhân Ngày Thế giới Người nghèo, 18 tháng 11 năm 2018).
Lời Chúa chúng ta vừa nghe mời gọi chúng ta tiếp tục cuộc hành trình, dám thực hiện bước nhảy vọt này và sống sự khôn ngoan từ bỏ mình như là nền tảng cho công bằng xã hội và cuộc sống cá nhân: bởi vì cùng với nhau, chúng ta có thể chống lại tất cả những hình thức thờ ngẫu tượng khiến chúng ta chỉ nghĩ đến sự an toàn giả dối về quyền lực, sự nghiệp và tiền bạc và tìm kiếm danh vọng của con người.
Sự sống mới
Những yêu cầu mà Chúa Giêsu đặt ra cho chúng ta sẽ không còn nặng nề khi chúng ta bắt đầu nếm hưởng niềm vui của cuộc sống mới mà Chúa đem đến cho chúng ta. Đó là niềm vui biết rằng Chúa là Đấng đầu tiên đến và tìm kiếm chúng ta ở ngã tư đường, ngay cả khi chúng ta lạc lối như con chiên hay như đứa con hoang đàng. Xin cho chủ nghĩa duy thực khiêm nhường này, một chủ nghĩa duy thực Kitô giáo, thúc đẩy chúng ta đối mặt với những thách thức lớn lao, và đem lại cho anh chị em mong muốn biến đất nước xinh đẹp của anh chị em thành một nơi mà Tin Mừng có thể trở thành sự sống, và nơi mà cuộc sống là vì vinh quang cao cả hơn của Thiên Chúa.
Chúng ta hãy dấn thân và biến kế hoạch của Chúa thành của chính chúng ta.
Nguồn: vaticannews.va/vi
Đức Phanxicô, Bài giảng Chúa nhật 23 Thường niên năm C (04/9/2016) lễ Phong thánh cho Mẹ Têrêsa Calcutta – Ơn gọi để thực hiện Đức Ái đối với tha nhân
Anh chị em thân mến!
“Nào có ai biết được ý định của Thiên Chúa?” (Kn 9,13). Câu hỏi này được trích từ sách Khôn Ngoan, mà chúng ta vừa nghe trong bài Đọc I, nó đặt cuộc sống của chúng ta ngay trước mắt chúng ta với tư cách là một mầu nhiệm, mà chìa khóa để giải thích mầu nhiệm ấy chúng ta không sở hữu. Những nhân vật chính của lịch sử luôn luôn là hai: Thiên Chúa một bên và bên kia là con người. Sứ mạng của chúng ta hệ tại ở chỗ nhận ra tiếng gọi mời của Thiên Chúa, và sau đó đón nhận Thánh Ý Ngài. Để đón nhận Thánh Ý Ngài mà không hề có sự do dự hay ngập ngừng, chúng ta phải tự hỏi: Thiên Chúa đang muốn gì trong cuộc sống của tôi?
Chúng ta sẽ tìm thấy câu trả lời ngay trong chính đoạn văn được trích từ sách Khôn Ngoan: “Con người được dạy cho biết những điều đẹp lòng Thiên Chúa” (Kn 9,18). Để thẩm định tiếng gọi mời của Thiên Chúa, chúng ta phải tự hỏi và phải nhận ra được điều làm đẹp lòng Ngài. Các Ngôn Sứ đã rất nhiều lần công bố điều làm đẹp lòng Thiên Chúa. Sứ điệp của các Ngài được tóm tắt lại trong một câu văn rất tuyệt vời sau đây: “Ta muốn Lòng Thương Xót chứ đâu cần lễ tế” (Mt 9,13; Hs 6,6). Thiên Chúa hài lòng về bất cứ công việc nào của Lòng Thương Xót, vì trong những con người mà chúng ta giúp đỡ, chúng ta sẽ nhận ra dung nhan của Thiên chúa, mà dung nhan ấy không ai có thể thấy (xc. Ga 1,18). Bất cứ khi nào chúng ta nghiêng mình xuống để nhìn xem những nỗi cùng khốn của những người anh chị em, thì có nghĩa là lúc ấy chúng ta đang cho Chúa Giêsu ăn, cũng như đang cho Ngài uống, chúng ta đang mặc quần áo cho Con Thiên Chúa, đang hỗ trợ và đang viếng thăm Ngài (xc. Mt 25,40).
Chúng ta được kêu gọi để cụ thể hóa tất cả những gì chúng ta cầu xin trong lời cầu nguyện và trong sự tuyên xưng Đức Tin. Không có sự chọn lựa trước Đức Ái đối với tha nhân: tất cả những ai đặt mình vào trong sự phục vụ những người đồng loại, thì đó đều là những người mến yêu Thiên Chúa, ngay cả khi họ không biết điều đó (xc. 1Ga 3,16-18; Gc 2,14-18). Nhưng đời sống người Kitô hữu không chỉ hệ tại ở chỗ thực hiện sự giúp đỡ trong khoảnh khắc khẩn cấp. Nếu chỉ như thế thì một cách nào đó, nó cũng chỉ là một nhân sinh quan tốt đẹp trong tình liên đới nhân loại mà thôi, dù nhân sinh quan ấy đang khởi động một việc thiện trực tiếp, tuy nhiên, nó sẽ trở nên vô sinh, không có khả năng đơm bông kết trái, vì nó không có gốc rễ. Trái lại, sự dấn thân mà Thiên Chúa đòi hỏi, chính là một ơn gọi để thực hiện Đức Ái đối với tha nhân, mà với nó, bất cứ người môn đệ nào của Chúa Kitô cũng đều phải đặt cuộc sống của mình vào trong sự phục vụ Chúa Giêsu, để lớn lên mỗi ngày trong Tình Yêu.
Trong bài Tin Mừng mà chúng ta vừa nghe: “Có rất đông người cùng đồng hành với Chúa Giêsu” (Lc 14,25). Hôm nay “rất nhiều người” ấy đang là đại diện cho thế giới rộng lớn của các tình nguyện viên, mà họ đã quy tụ về đây nhân dịp Năm Thánh Lòng Thương Xót. Anh chị em chính là những đám đông quần chúng đã đi theo vị Thầy, và làm cho Tình Yêu cụ thể của Ngài đối với từng người trở nên rõ rệt. Vì thế Cha xin dành cho anh chị em những lời sau đây của Thánh Phaolô Tông Đồ: “Thật thế, tôi rất vui mừng và lấy làm an ủi, khi thấy đức bác ái của anh, bởi vì, thưa anh, anh đã làm cho lòng trí của mọi người trong dân thánh được phấn khởi” (Plm 7). Biết bao nhiêu là những con tim sẽ được phấn khởi và khích lệ nhờ vào những người giúp đỡ cách tình nguyện! Biết bao nhiêu là đôi tay đã được đỡ nâng, biết bao nhiêu là những giọt lụy đang được lau khô; biết bao nhiêu là Tình Yêu đã và đang được đổ vào trong sự phục vụ âm thầm, khiêm nhượng và vô vị lợi! Sự phục vụ đáng ca ngợi ấy làm cho Đức Tin nói lên, cũng như diễn tả Lòng Thương Xót của Cha Trên Trời, Đấng đến gần với những kẻ khốn cùng.
Đi theo Chúa Giêsu chính là một sự mạo hiểm đầy nghiêm túc, và đồng thời cũng là một sự đánh bạo đầy niềm vui; nó đòi hỏi sự triệt để và sự can đảm, để nhận ra vị Thầy Thần Tính trong những con người túng thiếu nghèo hèn nhất, và trở nên những người phục vụ Ngài. Vì thế, những tình nguyện viên mà, vì Tình Yêu đối với Chúa Giêsu, họ đang phục vụ những con người cùng rốt và những con người túng thiếu nghèo hèn nhất, tuyệt đối sẽ không mong chờ lời cám ơn, cũng không mong chờ được trả công, nhưng khước từ tất cả những điều đó, vì họ đã khám phá ra Tình Yêu đích thực. Như Chúa Giêsu đã đến với tôi trong phút giây khổ đau, cũng như đã nghiêng mình về phía tôi, tôi cũng đi đến với Ngài và nghiêng mình về phía những người mà họ đã đánh mất Đức Tin hay đang sống như thể là không có Thiên Chúa. Đồng thời tôi cũng hiến thân mình cho những người trẻ mà họ đã đánh mất giá trị cuộc sống, đánh mất lý tưởng sống, hiến thân cho các gia đình đang rơi vào khủng hoảng, hiến thân cho các bệnh nhân và các tù nhân, hiến thân cho những trẻ vị thành niên đang sống trong sự buông thả, cũng như cho các cụ già đang bị bỏ mặc một mình trong cô đơn. Bất cứ nơi đâu có một bàn tay giơ ra để cầu xin sự giúp đỡ hầu tái đứng dậy, thì ở đó cũng phải có sự hiện diện của chúng ta và sự hiện diện của Giáo hội để đưa ra sự hỗ trợ và niềm hy vọng.
Trong toàn bộ cuộc sống của mình, Mẹ Têrêsa chính là một nữ thừa tác viên đầy quảng đại đối với Lòng Thương Xót của Thiên Chúa, bằng cách là Mẹ hiện diện ở đó cho tất cả thông qua sự đón nhận và sự bảo vệ sự sống con người – bảo vệ những thai nhi chưa được sinh ra cũng như bảo vệ những em bé bị bỏ rơi và những em é bị vất bỏ. Mẹ dấn thân cho việc bảo vệ sự sống, và không ngừng nhấn mạnh đi nhấn mạnh rằng, “những em bé không được sinh ra chính là những người yếu đuối nhất, những người nhỏ bé nhất, những người nghèo nàn nhất.” Mẹ cúi mình xuống trên những người bị kiệt lực mà người ta để cho họ chết cách vất vưởng bên những vệ đường, vì Mẹ nhìn nhận phẩm giá mà Thiên Chúa đã ban cho họ. Mẹ cất cao giọng nói của họ trước các thế lực trần gian, để các thế lực ấy nhận ra những thiếu sót và những món nợ của mình khi tận mắt chứng kiến tội ác dẫn tới sự nghèo túng mà chính họ đã tạo ra. Đối với Mẹ, Lòng Thương Xót chính là “muối” tạo ra hương vị cho công việc của mỗi người, và là “ánh sáng” chiếu tỏa trong những vùng u tối của những con người mà họ chưa một lần ngưng nhỏ lệ để khóc than về sự nghèo túng và về nỗi khổ đau của mình.
Sứ vụ của Mẹ tại những khu vực ngoại ô của các thành phố cũng như tại những vùng ngoại vi của cuộc sống, vẫn luôn là một chứng tá hùng hồn cho sự gần gũi của Thiên Chúa đối với những người nghèo nhất của những người nghèo trong thời đại chúng ta. Ngày hôm nay Cha xin trao cho toàn giới tình nguyện viên hình tượng đầy gương mẫu của một phụ nữ và của một con người được thánh hiến cho Thiên Chúa: Ước chi Mẹ sẽ trở thành một tấm gương cho anh chị em về sự thánh thiện!
Thật khó để gọi Mẹ là Thánh Têrêsa. Cha nghĩ rằng, chúng ta có thể tiếp tục gọi Mẹ là Mẹ Têrêsa.
Cầu xin vị nữ lao công không biết mệt mỏi của Lòng Thương Xót giúp chúng ta, càng ngày càng nhận ra rằng, tiêu chuẩn duy nhất đối với các hành động của chúng ta chính là Tình Yêu tự do đáp trả, mà Tình Yêu ấy không lệ thuộc vào bất cứ ý thức hệ hay mối liên hệ nào, và tưới gội trên tất cả mà không hề có sự phân biệt nào về ngôn ngữ, văn hóa, chủng tộc hay tôn giáo. Mẹ Têrêsa thường thích nói: “Có lẽ tôi không nói được ngôn ngữ của họ, nhưng tôi có thể cười.” Chúng ta hãy mang nụ cười của Mẹ trong tâm hồn chúng ta, và chúng ta hãy trao tặng nụ cười đó cho tất cả những ai mà chúng ta gặp gỡ trên những con đường cuộc sống của chúng ta, đặc biệt là những con người khổ đau. Bằng cách đó, chúng ta sẽ mở ra đường chân trời của niềm vui và niềm hy vọng cho một nhân loại đang bị gây thất vọng, mà nhân loại ấy đang cần tới sự cảm thông cũng như sự trìu mến.
Nguồn: daminhtamhiep.net
Đức Phanxicô, Huấn dụ Chúa nhật 23 Thường niên năm C (08/9/2013) – Theo Chúa Giêsu là chiến đấu chống lại sự dữ
Anh chị em thân mến,
Anh chị em thân mến, chào buổi sáng! Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu nhấn mạnh đến những điều kiện để trở thành môn đệ của Người: không gì hơn tình yêu của Chúa Kitô, vác thập giá mình mà theo Người. Quả thật, nhiều người đã đến gần Chúa Giêsu, họ muốn được gia nhập hàng ngũ những người theo Người; và điều này thường xảy ra đặc biệt sau một phép lạ nào đó chứng thực Người là Đấng Messia, Vua Israel. Nhưng Chúa Giêsu không muốn gây thất vọng cho ai hết. Người biết rất rõ cái gì đang chờ đón Người tại Giêrusalem, và đâu là con đường mà Thiên Chúa Cha xin Người phải đi theo: đó là con đường của thập giá, của hy sinh chính mình để đền bù tội lỗi chúng ta. Theo Chúa Giêsu không có nghĩa là tham dự vào một đoàn rước chiến thắng! Nó có nghĩa là chia sẻ tình yêu thương xót của Người, bước vào trong công trình thương xót vĩ đại của Người đối với từng người và tất cả mọi người. Công trình của Chúa Giêsu chính là một công trình của lòng thương xót, của sự tha thứ, của tình yêu thương! Chúa Giêsu thương xót biết bao! Chính sự tha thứ đại đồng và lòng thương xót đó đi qua thập giá. Chúa Giêsu không muốn chu toàn công trình đó một mình; Người muốn lôi kéo cả chúng ta vào trong sứ mệnh, mà Thiên Chúa Cha đã trao phó cho Người. Sau phục sinh người sẽ nói với các môn đệ : ”Như Chúa Cha đã sai Thầy, Thầy cũng sai các con… Các con tha tội cho ai, thì người ấy được tha” (Ga 20,21.22). Người môn đệ Chúa Giêsu từ bỏ tất cả mọi của cải, bởi vì họ đã tìm ra nơi Chúa sự Thiện vĩ đại nhất, trong đó mọi sự thiện khác nhận được giá trị tràn đầy và ý nghĩa của chúng: các mối dây gia đình, các tương quan khác, công ăn việc làm, các gia tài văn hóa và kinh tế vv… Kitô hữu tách rời khỏi tất cả và tìm lại được tất cả trong cái luận lý của Tin Mừng, cái luận lý của tình yêu thương và phục vụ.
Để giải thích đòi buộc này Chúa Giêsu dùng hai dụ ngộn: dụ ngôn cái tháp phải xây và dụ ngôn nhà vua đi đánh giặc. Dụ ngôn thứ hai này kể như sau: ”Có vua nào đi giao chiến với một vua khác, mà trước tiên lai không ngồi xuống bàn tính xem mình có thể đem một vạn quân ra đương đầu với đối phương dẫn hai vạn quân tiến đánh mình chắng? Nếu không đủ sức, thì khi đối phương còn ở xa, ắt nhà vua đã phải sai xứ đi cầu hòa” (Lc 14,31-32). Ở đây Chúa Giêsu không muốn nói tới đề tài chiến tranh, nó chỉ là một dụ ngôn. Tuy nhiên, trong lúc này chúng ta đang dấn thân manh mẽ cầu nguyện cho hòa bình, lời này của Chúa đánh động chúng ta, và trong nòng cốt nói với chúng ta rằng: Có một cuộc chiến sâu xa hơn mà chúng ta tất cả phải đánh. Đó là quyết định mạnh mẽ và can đảm khước từ sự dữ, các quyến rũ của nó và lựa chọn sự thiện, sẵn sàng trả giá bằng chính mình: đó là theo Chúa Kitô, đó là vác thập giá của chính mình! Cuộc chiến sâu xa chống lại sự dữ… Chiến tranh để làm gì, biết bao nhiêu chiến tranh, nếu bạn không có khả năng làm một trận chiến sâu xa chống lại sự dữ? Nó không có ích gì cả. Không được làm như vậy… Cuộc chiến chống lại sự dữ này bao gồm việc nói không với thu hận giết người anh em, nói không với các dối trá của người sử dụng nó. Nói không với bạo lưc trong tất cả mọi hình thái của nó. Nói không với việc làm cho vũ khí lan tràn và buôn bán vũ khí bất hợp pháp. Có biết bao nhiêu, có biết bao nhiêu vũ khí! Và luôn luôn có sự nghi ngờ: chiến tranh ở đó, chiến tranh ở kia, khắp mọi nơi có chiến tranh, có thật sự là một cuộc chiến để giải quyết các vấn đề hay là một cuộc chiến thương mại để bán các khí giới này trong việc buôn bán vũ khí bất hợp pháp? Đó là các kẻ thú phải đánh, hiệp nhất với nhau và với sự trung thực, chứ không chạy theo các lợi nhuận, nếu không phải là các lợi lộc của hòa bình và của thiện ích.
Anh chị em thân mến ngày hôm nay chúng ta cũng nhớ lễ Sinh Nhật Đức Trinh Nữ Maria, là ngày lễ đặc biệt thân thiết đối với các Giáo Hội Đông Phương. Và chúng ta tất cả có thể gửi một lời chào đẹp tới các anh chị em giám mục, đan sĩ nam nữ của các Giáo Hội đông phương, chính thống, và cống giáo, một lời chào đẹp… Chúa Giêsu là mặt trời, Mẹ Maria là bình minh loan báo mặt trời mọc lên. Chiều hôm qua chúng ta đã canh thức và phó thác cho sự bầu cử của Mẹ lời cầu nguyện cho hòa bình thế giới, đặc biệt cho Siria và toàn vùng Trung Đông. Giờ đây chúng ta khẩn nài Mẹ như là Nữ Vương hòa bình. Nữ Vương hòa bình cầu cho chúng con. Nữ Vương hòa bình cầu cho chúng con!
Nguồn: archivioradiovaticana.va
Đức Bênêđictô XVI, Bài giảng Chúa nhật 23 Thường niên năm C (09/9/2007) – Từ bỏ chính mình
Anh chị em thân mến,
“Sine dominico non possumus!” – “Không có hồng ân của Chúa, không có Ngày của Chúa, chúng tôi không thể sống được!”. Đó là câu trả lời của các Kitô hữu ở Abitene (nay thuộc Tunisia) vào năm 304, khi họ bị bắt gặp đang cử hành Thánh lễ Chúa nhật – vốn bị cấm – và bị đưa ra trước quan toà. Khi được hỏi tại sao họ vẫn cử hành Thánh lễ Chúa nhật, trong khi biết rằng đó là một tội đáng chết, họ đã trả lời: Sine dominico non possumus. Trong từ dominicum/dominico này có hai ý nghĩa gắn bó mật thiết với nhau, và chúng ta phải khám phá lại để nhận ra sự hợp nhất ấy. Trước hết, đó là hồng ân của Chúa – hồng ân đó là chính Chúa: Đấng Phục Sinh, mà các Kitô hữu cần phải được gắn bó và tiếp nhận, để họ thực sự là chính họ. Tuy nhiên, sự tiếp nhận ấy không chỉ mang tính thiêng liêng, nội tâm và chủ quan, nhưng cuộc gặp gỡ với Chúa còn được ghi dấu trong thời gian, vào một ngày cụ thể. Và như thế, nó được khắc ghi trong đời sống hằng ngày, trong sự tồn tại thể lý và cộng đoàn của chúng ta, trong tính lịch sử. Chính điều ấy mang lại trọng tâm, trật tự nội tâm cho thời gian của chúng ta, và do đó cho toàn bộ đời sống của chúng ta. Đối với các Kitô hữu ấy, Thánh lễ Chúa nhật không phải là một điều răn, nhưng là một nhu cầu nội tại. Không có Đấng nâng đỡ sự sống chúng ta, thì bản thân sự sống sẽ trở nên trống rỗng. Hoạt động mà không có hoặc phản bội trọng tâm này sẽ tước mất nền tảng của đời sống, sẽ làm mất đi phẩm giá và vẻ đẹp nội tại của cuộc sống.
Thái độ của các Kitô hữu thời ấy liệu có còn giá trị cho chúng ta, những Kitô hữu hôm nay không? Có chứ! Chúng ta cũng cần một mối tương quan nâng đỡ mình, định hướng và mang lại ý nghĩa cho đời sống. Chúng ta cũng cần tiếp nhận Đấng Phục Sinh, Đấng nâng đỡ chúng ta qua cái chết và sự sống lại. Chúng ta cần đến cuộc gặp gỡ này, cuộc gặp gỡ quy tụ chúng ta lại, mở ra cho chúng ta một không gian của tự do, cho chúng ta thấy điều vượt khỏi những bận rộn thường nhật để hướng tới tình yêu sáng tạo của Thiên Chúa, là Đấng tạo dựng nên chúng ta và là cùng đích nơi chúng ta đang tiến về.
Dĩ nhiên, nếu lắng nghe Tin mừng hôm nay, nếu nghe những gì Chúa nói với chúng ta, chúng ta sẽ cảm thấy sợ hãi: Ai trong anh em không từ bỏ tất cả những gì mình có và các mối liên hệ gia đình thì không thể làm môn đệ tôi được. Chúng ta muốn phản đối: Lạy Chúa, Ngài nói gì vậy? Phải chăng gia đình không phải là điều thế giới đang cần? Thế giới chẳng phải cần đến tình yêu của cha mẹ, tình yêu giữa cha mẹ và con cái, giữa vợ và chồng sao? Chẳng phải chúng con cần tình yêu đối với sự sống, niềm vui của sự sống sao? Và chẳng phải chúng con cũng cần những con người dấn thân vào những điều tốt đẹp của thế giới này, xây dựng trái đất mà chúng con đã lãnh nhận, để mọi người đều có thể chia sẻ những ân huệ của nó sao? Việc phát triển trái đất và các sản vật của nó chẳng phải cũng là một trách nhiệm được trao phó cho chúng con sao?
Nếu chúng ta lắng nghe Chúa kỹ hơn, và trên hết, nếu chúng ta lắng nghe Ngài trong bối cảnh của mọi điều Ngài nói với chúng ta, thì chúng ta sẽ hiểu rằng: Chúa Giêsu không đòi hỏi tất cả mọi người cùng một điều như nhau. Mỗi người có một nhiệm vụ riêng, mỗi người được trao một cách thế riêng để làm môn đệ. Trong bài Tin mừng hôm nay, Đức Giêsu trực tiếp nói về ơn gọi riêng của nhóm Mười Hai, chứ không phải của đám đông đông đảo đang cùng Người lên đường tiến về Giêrusalem. Nhóm Mười Hai trước hết phải vượt qua cớ vấp phạm của Thập giá, và rồi phải sẵn sàng thật sự từ bỏ tất cả; họ phải sẵn sàng đảm nhận nhiệm vụ xem ra bất khả thi: đi khắp cùng thế giới và, với vốn liếng học vấn ít ỏi, công bố Tin mừng Đức Giêsu Kitô cho một thế giới đầy rẫy những người tuyên bố mình là dân tri thức (với trình độ học vấn thật sự hay chỉ bên ngoài) và dĩ nhiên cũng cho cả những người nghèo và đơn sơ. Các môn đệ phải sẵn sàng chịu tử đạo trên hành trình đi vào thế giới rộng lớn ấy, và như thế trở nên chứng nhân cho Tin mừng về Đấng chịu đóng đinh và phục sinh. Nếu những lời Đức Giêsu trên hành trình tiến về Giêrusalem trước tiên được ngỏ với nhóm Mười Hai, cùng với sự đồng hành của một đám đông, thì lời gọi ấy một cách tự nhiên cũng vượt khỏi thời điểm lịch sử đó và vang vọng trong mọi thế kỷ tiếp theo. Người kêu gọi con người ở mọi thời đặt trọn niềm tín thác vào Người, từ bỏ tất cả những gì khác, để hoàn toàn sẵn sàng cho Người, và nhờ đó hoàn toàn sẵn sàng cho tha nhân: tạo nên những ốc đảo tình yêu vô vị lợi trong một thế giới, nơi mà quá thường xuyên chỉ có quyền lực và của cải mới có giá trị. Chúng ta hãy tạ ơn Chúa vì đã ban cho mọi thế kỷ những con người nam nữ dám từ bỏ tất cả vì Người, và nhờ đó trở nên những dấu chỉ rạng ngời cho tình yêu của Người. Chúng ta chỉ cần nghĩ đến những con người như Thánh Bênêđictô và Thánh Scolastica, Thánh Phanxicô và Thánh Clara Assisi, Thánh Êlisabét Hungari và Thánh Hedwig xứ Silesia, Thánh Inhaxiô Loyola, Thánh Têrêsa Avila, và trong thời đại gần chúng ta, là Mẹ Têrêsa Calcutta và Cha Piô. Với trọn cả đời mình, những con người ấy đã trở thành lời giải thích sống động về giáo huấn của Chúa Giêsu, và nhờ cuộc đời họ, giáo huấn ấy trở nên gần gũi và dễ hiểu với chúng ta. Chúng ta hãy xin Chúa ban cho thời đại hôm nay có những người can đảm từ bỏ tất cả, để nhờ đó trở thành quà tặng cho mọi người.
Thế nhưng, nếu chúng ta trở lại với Tin mừng, chúng ta nhận ra rằng Chúa không chỉ nói về một số ít cá nhân với một nhiệm vụ đặc thù; cốt lõi điều Người nói áp dụng cho tất cả mọi người. Trọng tâm được Đức Giêsu diễn tả ở nơi khác bằng những lời này: “Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất ; còn ai liều mất mạng sống mình vì tôi, thì sẽ cứu được mạng sống ấy. Vì người nào được cả thế giới mà phải đánh mất chính mình hay là thiệt thân, thì nào có lợi gì ?” (Lc 9,24-25). Ai muốn giữ lại mạng sống chỉ cho riêng mình thì sẽ mất nó. Chỉ bằng cách trao hiến chính mình, chúng ta mới nhận lại sự sống ấy. Nói cách khác: chỉ ai yêu thương mới khám phá ra sự sống. Và tình yêu luôn đòi phải bước ra khỏi chính mình, luôn đòi hỏi từ bỏ chính mình. Ai chỉ tìm chính mình, ai muốn chiếm hữu tha nhân chỉ cho mình, thì sẽ đánh mất cả bản thân lẫn tha nhân. Không có sự “từ bỏ chính mình” sâu xa này, thì không có sự sống. Khao khát sống một cách bất an, đang lan tràn trong thế giới hôm nay, thực chất dẫn tới sự cằn cỗi của một đời sống bị đánh mất.
Chúa phán “Ai mất mạng sống mình vì Ta…”: Việc từ bỏ chính mình một cách triệt để chỉ có thể thực hiện được nếu trong quá trình đó, chúng ta không làm với mục đích phó mình cho những thứ hư không, nhưng phó mình vào vòng tay Tình Yêu vĩnh cửu của Thiên Chúa. Chỉ tình yêu của Thiên Chúa – Đấng tự hiến chính mình cho chúng ta – mới giúp chúng ta được tự do, biết buông bỏ, và nhờ đó thật sự tìm được sự sống. Đây chính là trọng tâm của những lời xem ra khó nghe trong Tin mừng Chúa nhật này. Với giáo huấn ấy, Người ban cho chúng ta niềm xác tín rằng chúng ta có thể xây dựng đời sống mình trên tình yêu của Người, tình yêu của Thiên Chúa nhập thể. Nhận ra điều này chính là sự khôn ngoan mà phụng vụ Lời Chúa hôm nay nói đến. Một lần nữa, chúng ta thấy rằng mọi thứ tri thức của thế gian đều vô ích nếu ta không học được cách sống, không khám phá được điều gì thực sự quan trọng trong đời.
“Sine dominico non possumus!” – Không có Chúa và không có Ngày của Chúa, sự sống không thể nảy nở. Trong xã hội Tây phương, Chúa nhật đã bị biến đổi thành week-end, thành thời gian nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi là điều tốt và cần thiết, nhất là giữa nhịp sống quay cuồng của thế giới hiện đại; ai trong chúng ta cũng biết điều đó. Thế nhưng, nếu thời gian nghỉ ngơi thiếu một trọng tâm nội tâm, thiếu một định hướng chung, thì cuối cùng nó trở thành thời gian trống rỗng, không nâng đỡ, cũng không đào tạo chúng ta. Thời gian nghỉ ngơi cần có một trọng tâm – đó là cuộc gặp gỡ với Đấng là khởi nguyên và cùng đích của chúng ta. Vị tiền nhiệm vĩ đại của tôi tại Munich và Freising, Đức Hồng y Faulhaber, đã từng nói: “Hãy trao cho linh hồn ngày Chúa nhật của nó, và hãy trao cho ngày Chúa nhật linh hồn của nó.”
Vì Chúa nhật cốt yếu là cuộc gặp gỡ với Đức Kitô Phục Sinh trong Lời và trong Bí tích, nên chiều kích của nó bao trùm toàn bộ thực tại. Các Kitô hữu tiên khởi cử hành ngày thứ nhất trong tuần như là Ngày của Chúa, bởi vì đó là ngày Phục sinh. Nhưng chẳng bao lâu, Giáo hội cũng nhận ra rằng ngày thứ nhất trong tuần chính là ngày khai nguyên công trình sáng tạo, ngày Thiên Chúa phán: “Hãy có ánh sáng” (St 1,3). Do đó, Chúa nhật cũng là đại lễ hằng tuần của Giáo hội về công trình tạo dựng – ngày lễ tạ ơn và hoan hỉ vì thụ tạo của Thiên Chúa. Vào thời đại mà công trình tạo dựng đang bị đe dọa dưới nhiều hình thức bởi hoạt động của con người, chúng ta phải ý thức hơn về chiều kích này của ngày Chúa nhật. Thêm vào đó, đối với Giáo hội sơ khai, ngày thứ nhất ngày càng được gắn liền với ý nghĩa truyền thống của ngày thứ bảy, tức là ngày Sabát. Chúng ta tham dự vào sự nghỉ ngơi của Thiên Chúa, một sự nghỉ ngơi bao trùm toàn thể nhân loại. Nhờ đó, trong ngày này, chúng ta cảm nhận được đôi chút về sự tự do và bình đẳng của mọi loài thụ tạo trước nhan Thiên Chúa.
Trong Lời nguyện nhập lễ của Chúa nhật này, chúng ta trước tiên tưởng nhớ rằng nhờ Con của Ngài, Thiên Chúa đã cứu chuộc chúng ta và làm cho chúng ta trở thành con cái yêu dấu của Ngài. Sau đó, chúng ta cầu xin Ngài đoái thương nhìn đến tất cả những ai tin vào Đức Kitô và ban cho chúng ta tự do đích thực cũng như sự sống vĩnh cửu. Chúng ta cầu xin Thiên Chúa “đoái thương nhìn đến”. Chính chúng ta cần đến cái nhìn đầy yêu thương này, không chỉ trong ngày Chúa nhật, mà còn vượt xa hơn, xuyên suốt cuộc sống hằng ngày. Khi chúng ta cầu xin, chúng ta biết rằng ánh nhìn yêu thương ấy đã được ban cho chúng ta. Hơn nữa, chúng ta còn biết rằng Thiên Chúa đã nhận chúng ta làm con cái Ngài, Ngài thật sự đón chúng ta vào trong sự hiệp thông với Ngài. Được làm con nghĩa là, như Giáo hội sơ khai hiểu rõ, trở thành một người tự do, không phải là nô lệ, nhưng là thành viên của gia đình. Và điều đó cũng có nghĩa là được thừa kế. Nếu chúng ta thuộc về Thiên Chúa – Đấng là quyền năng trên hết mọi quyền năng – thì chúng ta sẽ không còn sợ hãi, nhưng được tự do. Và chúng ta là những người thừa kế. Gia sản mà Ngài để lại cho chúng ta chính là bản thân Ngài, tình yêu của Ngài.
Vâng, lạy Chúa, xin cho gia sản ấy đi sâu vào tâm hồn chúng con, để chúng con được nếm trải niềm vui được cứu chuộc. Amen.
Có thể bạn quan tâm
Bài Giảng Đức Thánh Cha – Chúa Nhật 23 Thường Niên Năm C
Th9
Bài Ca Đức Ái: Nguồn Cảm Hứng Sống Bác Ái Của Chân Phước..
Th9
Lịch phụng vụ Hội dòng – Tháng 9/2025
Th9
Thánh Thể, Nguồn Sức Mạnh Nội Tâm Của Chân Phước Pier Giorgio Frassati
Th9
Ý Cầu Nguyện Của Đức Thánh Cha Tháng 9/2025: Cầu Nguyện Cho Mối..
Th9
Chúng Ta Có Vị Thánh Trẻ Trung – Carlo Acutis
Th9
Khai mạc mùa thụ tạo 2025: “bảo vệ công trình tạo dựng và..
Th9
Các Giám Mục Hoa Kỳ Kêu Gọi Sử Dụng Trí Tuệ Nhân Tạo..
Th9
Thư Gửi Gen Z Công Giáo
Th9
Văn Hóa Chỗ Ngồi – Thói Đời Và Luật Nước Trời (Suy Niệm..
Th8
Thánh lễ Cam Kết Lần Đầu của 92 Thành Viên thuộc Giáo xứ..
Th8
Hành trình dâng hiến
Th8
Cách Khơi Dậy Điều Tốt Đẹp Trong Tâm Hồn Tuổi Thiếu Niên Còn..
Th8
Những Người Trẻ Đi Tìm Kiếm Câu Trả Lời Trong Một Thế Giới..
Th8
Bị những đứa con tuổi teen chọc tức? Đức tin có thể giúp..
Th8
Cùng Những Người Bạn, Chúng Ta Lớn Lên Trong Đức Tin: Bài Học..
Th8
Ý Cầu Nguyện Của Đức Thánh Cha Năm 2026
Th8
Đối Thoại Làm Nên Hòa Bình
Th8
Chân Phước Carlo Acutis Được Tôn Vinh Bằng Bức Tượng Mới Tại Assisi
Th8
Mẹ của Carlo Acutis: Chân phước Acutis cho thấy “sự thánh thiện ở..
Th8