Không ai nói cái đẹp là xấu. Thật ra, khao khát đẹp, khao khát được công nhận vốn là điều tự nhiên. Nhưng sẽ là sai lầm nếu chúng ta đánh đồng vẻ đẹp với giá trị, hay tệ hơn, biến nó thành thứ thước đo duy nhất để phân định con người. Có bao nhiêu lần chúng ta lướt qua ai đó chỉ vì họ không bắt mắt? Có bao nhiêu lần chúng ta tự nhìn mình trong gương và thở dài vì “chưa không đẹp”?

Thật ra, những điều không hoàn hảo mới là thứ làm nên bản thể con người. Một nốt ruồi không đúng chỗ, một giọng nói hơi khàn, một ánh nhìn lặng thinh giữa dòng đời vội vã…tất cả những cái đó mới tạo nên một người thật, rất người. Cũng như trong âm nhạc, đâu phải bản nhạc hay chỉ có những nốt đúng nhịp? Chính khoảng lặng, những đoạn lệch pha mới làm nên chiều sâu và dư âm.

Tôi từng chứng kiến một cô bé học trò nép mình sau cánh cửa lớp chỉ vì gương mặt có vài vết sẹo. Em giỏi văn, chăm chỉ, lễ phép, nhưng chỉ vì không đủ “xinh” như các bạn, em tự thấy mình kém giá trị. Tôi cũng từng nghe một người mẹ thở dài khi con gái không đạt danh hiệu học sinh giỏi, như thể thành tích ấy quyết định cả tương lai và nhân phẩm của một đứa trẻ.

Chúng ta lớn lên trong một thế giới đầy những bảng xếp hạng. Đẹp – xấu. Giỏi – dở. Được chọn – bị loại. Những chuẩn mực ấy vô hình mà sắc lẹm, dễ dàng cứa vào lòng tự trọng của một người, đặc biệt là khi họ đang ở vào những giai đoạn mong manh nhất của cuộc đời. Chỉ cần một lần bị đánh giá là “không đạt”, ai đó có thể chìm sâu vào cảm giác tự ti, mất phương hướng, thậm chí không còn tin vào chính mình.

Nhưng có lẽ, nếu ta biết nhìn bằng trái tim rộng mở và bao dung, sẽ không ai bị coi là “không đẹp”. Bởi vẻ đẹp thật sự không nằm ở việc ta đã đi được bao xa, mà ở chỗ ta đã bước đi với bao nhiêu nỗ lực và chân thành. Thomas Merton từng viết: “Để hân hoan vì bạn không đáng được chú ý, và rằng bạn không là gì cả trong vũ trụ này, thực sự là một sự giải phóng.” Thật vậy, không phải ai cũng cần đứng trên sân khấu hay được vỗ tay tán thưởng. Có những người chỉ lặng lẽ sống, âm thầm yêu thương, và như thế đã là một ánh sáng rất riêng – dịu dàng, nhưng không bao giờ tắt.

Và nếu có thể, hãy học cách yêu lấy chính những điều không hoàn hảo nơi bản thân, nơi người khác, và cả nơi cuộc sống. Hãy tin rằng sự chân thành, lòng biết ơn và tình yêu có thể chắp vá tất cả những rạn nứt. Giống như nghệ thuật Kintsugi của Nhật Bản nơi những chiếc bát sứ vỡ được hàn gắn lại bằng vàng những rạn nứt không bị che đậy, mà trở thành điểm nhấn, biểu tượng cho vẻ đẹp của sự tổn thương đã được chữa lành.

Sự không hoàn hảo hiện diện trong những điều bình dị nhất. Như bữa cơm mẹ nấu vội, hơi mặn nhưng đầy ắp tình thương. Như đôi bàn tay gầy guộc của cha, chai sần vì tháng ngày mưu sinh. Như lời xin lỗi lúng túng của một người bạn cũ, dù ngập ngừng nhưng chứa đựng biết bao dằn vặt và nhớ thương. Nếu chỉ nhìn bằng con mắt lý trí, đó có thể là những điều vụng về, thiếu sót. Nhưng nếu nhìn bằng trái tim, ta sẽ thấy chính nơi ấy  trong cái chưa hoàn hảo lại tỏa ra một thứ ánh sáng âm thầm, khiến ta thấy đời sống này vẫn còn đáng để nâng niu.

Vì vậy, đừng sợ khi mình chưa đủ đẹp. Đừng xấu hổ vì những sai lầm hay vấp ngã. Bạn không cần phải là ai khác để được yêu thương. Chỉ cần là chính bạn, không hoàn hảo, nhưng chân thật, thế là đủ để sống một cuộc đời đáng giá.

Có lẽ, đã đến lúc chúng ta học cách nhìn một con người bằng ánh mắt dịu dàng hơn. Để thấy một nụ cười gượng gạo cũng rất đẹp. Một nỗ lực âm thầm cũng rất đáng quý. Và chính trong những điều tưởng như chưa trọn vẹn ấy, lại ẩn chứa vẻ đẹp đích thực vẻ đẹp không cần phải đạt “chuẩn”.

Trong thế giới mà mọi thứ dễ dàng được “tạo hình”, “chỉnh sửa” hay “hiệu ứng hóa”, mong sao ta vẫn giữ được đôi mắt trong trẻo để nhận ra điều chân thật. Và hơn thế nữa, mong sao ta dám sống một cuộc đời đẹp theo cách riêng của mình, một vẻ đẹp không cần so sánh, chỉ cần chân thành.

Bằng Lăng

Nguồn: daminhrosalima.net