Xây nhà cho Chúa – trong Gỗ Đá hay trong Trái Tim con người?

9 lượt xem

Nhìn lại hiện trạng của Giáo Hội hôm nay, tôi cảm thấy lòng mình thật sự được đánh động và thôi thúc phải suy nghĩ sâu xa. Một câu hỏi vang lên trong tâm trí: Điều gì quan trọng hơn – xây dựng đời sống thiêng liêng hay xây dựng những ngôi nhà thờ nguy nga, tráng lệ? Câu hỏi tưởng chừng đơn giản, nhưng thực ra lại chạm đến tận cùng cốt lõi của đức tin Kitô giáo. Bởi ẩn sâu trong đó là lời mời gọi tha thiết: hãy trở về với chính mình, nhìn lại cách ta đang sống, đang tin, và đang góp phần dựng xây Hội Thánh của Thiên Chúa giữa thế giới đầy biến động này.

Từ bao đời nay, Giáo Hội có vai trò quan trọng trong việc hình thành và phát triển văn hóa, nghệ thuật Kitô giáo. Những thánh đường hùng vĩ như Vương Cung Thánh Đường Thánh Phêrô ở Roma, hay những nhà thờ cổ kính rải rác khắp châu Âu là minh chứng hùng hồn cho niềm tin kiên vững và lòng đạo đức sâu xa của bao thế hệ tín hữu. Mỗi khi bước vào một ngôi thánh đường, ta dễ dàng cảm nhận một bầu khí linh thiêng bao trùm tâm hồn. Ánh sáng huyền ảo xuyên qua những ô cửa kính màu rực rỡ, phản chiếu lên các bức tượng thánh uy nghiêm; tiếng đàn ống trầm hùng hòa với lời ca, tiếng hát vang vọng – tất cả như mời gọi ta hướng lòng lên cao, nơi Thiên Chúa đang ngự trị.

Những công trình ấy không chỉ là kiệt tác nghệ thuật, mà còn là kết tinh của đức tin, của lòng quảng đại và tình yêu dâng hiến. Mỗi viên gạch, mỗi cột đá, mỗi ngọn nến cháy sáng đều là lời cầu nguyện thầm lặng của bao tâm hồn tín hữu. Vì thế, việc xây dựng nhà thờ vật chất, nếu được thực hiện với tinh thần tôn vinh Thiên Chúa và phục vụ cộng đoàn, luôn mang một giá trị thiêng liêng cao quý. Thế nhưng, giữa vẻ huy hoàng lộng lẫy ấy, ta cần tự hỏi: nếu những bức tường ấy chỉ được dựng nên bằng đá, mà thiếu vắng tình yêu và đức tin, thì liệu Thiên Chúa còn muốn ngự trong đó không?

Thật xót xa khi ngày nay, ở nhiều quốc gia châu Âu hay xứ sở Hoa Kỳ những ngôi thánh đường tráng lệ dần trở nên im ắng. Tiếng chuông vẫn ngân, nhưng lòng người đã xa. Những nơi từng chan chứa lời kinh giờ đây chỉ còn là điểm du lịch, nơi du khách ngắm nhìn vẻ đẹp kiến trúc nhưng không còn cảm nhận được hơi thở của cầu nguyện. Cảnh tượng ấy khiến tôi day dứt tự hỏi: phải chăng con người thời nay đã quá chú trọng đến hình thức bên ngoài mà quên đi việc dựng xây đền thờ trong tâm hồn – nơi Thiên Chúa thật sự mong muốn ngự trị?

Lời Thánh Phaolô trong thư thứ nhất gửi tín hữu Côrintô (1 Cr 3,16) vang lên đầy nhắc nhở: “Anh em là đền thờ của Thiên Chúa.” Thật sâu sắc biết bao! Đền thờ thật không phải là công trình bằng gạch đá, mà chính là trái tim con người. Nếu tâm hồn ta nguội lạnh, thiếu cầu nguyện và đầy ích kỷ, thì dù có xây hàng trăm nhà thờ tráng lệ, Hội Thánh vẫn không thể vững mạnh. Đức tin không nằm trong mái vòm cao vút hay tường đá kiên cố, mà nằm trong trái tim khiêm nhường biết yêu thương, biết tha thứ, biết phục vụ và dấn thân cho tha nhân.

Tôi đặc biệt ấn tượng với lời nhắn nhủ của Đức Thánh Cha Phanxicô: “Nếu chúng ta xây tường bằng đá mà không xây tường bằng đức tin, Giáo Hội sẽ không bao giờ vững mạnh.” Câu nói ấy như tiếng chuông vang vọng giữa thời đại vật chất hóa hôm nay, khi nhiều người dễ lầm tưởng rằng sức mạnh của Giáo Hội đến từ tiền bạc hay công trình hoành tráng. Thực ra, sức mạnh đích thực của Giáo Hội đến từ những con người nhỏ bé nhưng kiên trung trong đức tin – những người mẹ hiền âm thầm hy sinh vì con cái, những người trẻ nhiệt huyết dấn thân phục vụ, hay những cụ già kiên trì lần chuỗi cầu nguyện cho thế giới. Chính họ là những viên đá sống động, đang âm thầm dựng xây ngôi nhà thiêng liêng của Thiên Chúa trong lòng nhân loại.

Giáo Hội, như Công đồng Vatican II đã dạy, được xây bằng “những viên đá sống động” – là các tín hữu hiệp nhất trong Đức Kitô. Mỗi người trong chúng ta đều là một phần của công trình ấy. Khi được gắn kết bằng tình yêu và đức tin, ta tạo nên một ngôi nhà vững bền hơn bất kỳ tòa thánh đường nào. Ngược lại, nếu thiếu lòng đạo đức, thiếu tinh thần hiệp nhất, thì dù nhà thờ có cao bao nhiêu, nó cũng chỉ còn là khối bê tông vô hồn.

Tất nhiên, nói như vậy không có nghĩa là ta phủ nhận giá trị của việc xây dựng nhà thờ vật chất. Nhà thờ vẫn là nơi thiêng liêng, nơi cộng đoàn quy tụ cử hành phụng vụ, nơi con người gặp gỡ Thiên Chúa và gặp gỡ nhau trong đức tin. Một ngôi nhà thờ khang trang, sạch đẹp, trang nghiêm chính là dấu chỉ tôn kính dành cho Thiên Chúa. Nhưng điều cốt yếu là phải biết giữ sự cân bằng – để việc xây dựng bên ngoài không che lấp việc vun trồng nội tâm. Nhà thờ được dựng nên không phải để phô trương hay thể hiện quyền lực, mà để nuôi dưỡng đời sống thiêng liêng và thắp sáng niềm tin trong lòng con người.

Tôi chợt nghĩ đến những ngôi nhà thờ nhỏ bé nơi miền quê nghèo – không có mái vòm nguy nga hay tiếng đàn ống vang vọng – nhưng nơi đó, người dân quây quần đọc kinh, chia sẻ nỗi buồn vui, cùng nâng đỡ nhau trong đức tin. Có lẽ, chính nơi những ngôi nhà thờ khiêm tốn ấy, Thiên Chúa lại hiện diện một cách sâu xa và sống động nhất.

Điều quan trọng nhất, có lẽ, không nằm ở kích thước của công trình, mà ở độ sâu của lòng người. Nếu mỗi Kitô hữu biết chăm lo xây dựng “ngôi đền thiêng” trong chính tâm hồn mình – bằng đức tin, lòng mến và niềm hy vọng – thì dù chỉ là mái tranh đơn sơ, nơi đó vẫn là Nhà của Thiên Chúa. Còn nếu lòng người nguội lạnh, xa rời cầu nguyện và yêu thương, thì dù nhà thờ có dát vàng, nó cũng chỉ là “mộ phần tô vôi” – lộng lẫy bên ngoài mà trống rỗng bên trong.

Mỗi ngày, ta được mời gọi đặt thêm vào ngôi đền thiêng ấy một viên gạch của lòng nhân hậu, một cột trụ của sự kiên nhẫn, một mái vòm của niềm tin tưởng, và một nền móng vững chắc của tình yêu thương. Khi ấy, Thiên Chúa sẽ thật sự ngự trong ta, và cuộc đời ta sẽ trở thành một thánh đường sống động giữa trần gian.

Kết lại, tôi muốn mượn lời Thánh Âu Tinh để nói thay lòng mình: “Trái tim con người phải là đền thờ thật của Thiên Chúa.” Ước gì mỗi chúng ta biết chăm sóc ngôi đền ấy bằng lời cầu nguyện, bằng hành động bác ái và bằng sự khiêm tốn phục vụ. Khi đó, dù thế giới có đổi thay, dù nhà thờ có lớn hay nhỏ, Giáo Hội vẫn sẽ rực sáng – vì được xây không chỉ bằng đá và gỗ, mà bằng những tâm hồn đầy đức tin và tình yêu. Và có lẽ, khi ấy, ta mới thật sự có thể nói rằng: chúng ta đã xây được một ngôi nhà cho Thiên Chúa – không chỉ trên mặt đất, mà trong chính trái tim con người.

1 Côrintô 3,16 – “Anh em lại chẳng biết rằng anh em là đền thờ của Thiên Chúa, và Thánh Thần Thiên Chúa ngự trong anh em sao?” (Kinh Thánh, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ).

Đức Thánh Cha Phanxicô, bài huấn dụ tại buổi triều yết chung, Vatican, ngày 27 tháng 11 năm 2013.

Hiến chế Tín lý về Giáo Hội – Lumen Gentium, số 6, Công đồng Vatican II, 1964: “Giáo Hội được xây bằng những viên đá sống động, là các tín hữu được kết hợp trong Đức Kitô.”

Thánh Âu Tinh, Bài giảng 259, trong Sermones (Patrologia Latina 38, 1196): “Cor hominis templum Dei esse debet.” – “Trái tim con người phải là đền thờ thật của Thiên Chúa.”

 

Hoa Nguyen, MTGV

Có thể bạn quan tâm