Nhật ký thay Tim

108 lượt xem

NHẬT KÝ THAY TIM

Maria Fiat Diệu Huyền, MTG Vinh

Tháng 4

Thế là một tuần tĩnh tâm đã khép lại.

Một tuần tưởng như chỉ cần ở yên một chỗ trong thinh lặng, nhưng lại là cuộc nội soi toàn diện đến tận tầng sâu nhất của tâm hồn. Dưới bàn tay của Bác sĩ Giêsu – Đấng nhìn xuyên mọi lớp ngụy trang – tôi đã trải qua một đợt “khám tổng quát tim mạch tâm linh” không hề dễ chịu chút nào.

Không cần leo cầu thang, không phải điền đơn lấy số thứ tự, nhưng tôi đã rã rời đến kiệt sức vì những cuộc chiến nội tâm khốc liệt. Mỗi lần lắng nghe là một lần lật mặt thật của trái tim mình, phơi ra trước ánh sáng của sự thật – một thứ ánh sáng vừa nóng rát vừa lạnh buốt đến rợn người.

Chiều thứ Bảy, khi “máu chảy về tim” – kết thúc tuần tĩnh tâm – cũng là lúc tôi chết lặng. Kết quả khám nghiệm từ Người như một cú giáng từ trời. Tim tôi mang đầy thương tích: những loại virus độc hại bám dính từ lâu đã thành mãn tính. Áp lực tim mạch thất thường: lúc căng lên vì giận dữ, lúc hạ đột ngột vì tự ti, và có khi chỉ dao động nhạt nhẽo trong vô cảm, thờ ơ. Trên bề mặt, từng đốm sần nổi lên do “cái tôi” quá lớn.

Phẫu thuật? Không thể.

Giải pháp duy nhất: “Phải thay tim”.

Tôi cầm tờ kết quả đính kèm trong cuốn nhật ký, bước đi như người vừa nghe tuyên án. Trống rỗng. Choáng váng. Những câu hỏi, những phản kháng, những ngờ vực thi nhau ùa tới, như một cuộc nổi loạn trong đầu tôi:

Mình tệ đến mức ấy sao? Thay tim ư? Quá mạo hiểm! Nếu thay, thì có còn là mình nữa không? Sao không sửa chữa mà lại phải cắt bỏ toàn bộ? Đổi mới tận căn là điều cần thiết thật sao?

Tôi thấy mình bị vây hãm. Nỗi sợ bủa vây, luyến tiếc níu chân, tự ái ngạo mạn cất tiếng, lười biếng rên rỉ, tuyệt vọng rình rập. Mỗi “ý nghĩ” là một “kẻ thù” có lý lẽ riêng, tranh cãi ầm ĩ trong đầu tôi, khiến tôi chỉ muốn gào lên hoặc… thu mình lại khỏi mọi thứ.

Mình phải làm sao đây?

Trong khoảnh khắc ấy, tôi thực sự nghĩ đến phương án “chuồn là thượng sách”. Một cách trốn chạy an toàn. Một lối thoát không đụng chạm đến cơn đau.

Tôi buông cuốn Kinh Thánh xuống bàn. Mắt ráo hoảnh. Bàn tay gần như theo phản xạ với lấy điện thoại – cánh cửa quen thuộc dẫn vào thế giới ảo đầy ru ngủ. Một cú chạm, và tôi lại trôi. Đúng thế… quá dễ chịu. Không cần suy nghĩ. Không cần đối diện. Không cần đau.

Nhưng… có thật tôi sẽ sống không đau khi cứ mãi trốn chạy?

Tháng 5

Những trò tiêu khiển giả dối kia cuối cùng cũng lộ rõ sự bất lực. Chúng chẳng thể nào khỏa lấp khoảng trống sâu hoắm trong tâm hồn tôi. Dù tiếng cười, âm thanh, hình ảnh từ thế giới ảo cứ ào ạt trôi qua, nhưng lại càng khiến lòng tôi trống rỗng đến nghẹt thở. Tôi không thể tập trung làm việc, không thể cầu nguyện sâu lắng, không thể nghe được chính mình.

Trong cơn khủng hoảng đó, tôi đã nhớ đến Đấng Bảo Trợ – Chúa Thánh Thần. Và tôi đã kêu cầu Người bằng tất cả sự tuyệt vọng lẫn khát khao được sống thật. Những ngày ấy, giữa bóng tối đang chực nuốt chửng tâm trí, Chúa Thánh Thần đã âm thầm làm việc. Người đồng hành, soi sáng, lay gọi, và nắn chỉnh.

Sáng Chúa Nhật nọ, khi tôi đang ngồi suy gẫm lại Thánh Vịnh 139 để cảm nghiệm sự hiện diện thường hằng và tình thương hải hà của Thiên Chúa trong cuộc đời mình, bỗng có một luồng gió xào xạc bất ngờ thổi ào vào cửa sổ, nơi tôi đâng ngồi. Tiếng gió rít mạnh, lật tung cuốn Kinh Thánh trên bàn. Tôi đứng phắt dậy để đóng cánh cửa và toan gấp lại cuốn Sách Thánh đang bị rối rắm kia. Trong một thoáng liếc qua, tôi chụp lại được hai chữ “Trái tim”

Không thể nào là tình cờ. Đó là một cuộc hẹn. Một tín hiệu. Một cú chạm linh thiêng. Chính Chúa Thánh Thần đã thổi vào tâm hồn tôi luồng gió của Người và tôi đã mở toang cánh của tâm hồn để đón nhận. Tôi ngồi xuống, đôi tay run run mở lại trang Kinh Thánh và đọc chậm rãi đoạn trích từ sách Ê-dê-ki-en:

“Ta sẽ ban cho con một quả tim mới, sẽ đặt thần khí mới vào lòng con. Ta sẽ bỏ đi quả tim bằng đá và ban tặng con quả tim biết yêu thương” (Ed 36,26).

Tôi òa khóc. Tôi cảm nhận được, một cách thật sâu sắc, rằng Thiên Chúa chưa bao giờ bỏ tôi, dẫu trái tim tôi bao lần nguội lạnh, phản bội, kiêu căng, hay mệt mỏi. Người vẫn chờ, vẫn gõ cửa, vẫn mời gọi – như thể tôi là người duy nhất Người yêu.

Tôi tự hỏi: Liệu lần này tôi có đủ mạnh mẽ để đi đến cùng? Hay đây lại là một ảo giác tâm linh nhất thời? Nhưng ngay khi câu hỏi ấy lóe lên, lời hứa của Chúa Giêsu vọng lại trong tôi như sấm rền giữa bầu trời nội tâm:

“Ơn Ta đủ cho con, vì sức mạnh của Ta biểu lộ trọn vẹn nơi sự yếu đuối của con.” (2Cr 12,9)

Và thế là tôi đã chọn. Tôi và Chúa Thánh Thần đã cùng nhau đưa ra quyết định: “Thay tim chai đá thành tim máu thịt”.

Dù cái giá là phải từ bỏ những lối sống cũ, những thói quen ủ rũ, phải triệt tiêu cái tôi to lớn từng ngự trị, tôi chấp nhận tất cả. Tôi chấp nhận cái đau của cắt bỏ để được sống lại với trái tim bằng thịt – một trái tim biết yêu thương thật sự.

Tháng 6 – Tháng của Tình Yêu

Một tuần sau “ca phẫu thuật thay tim”, tôi quay lại để tái khám với Bác sĩ Giêsu.
Tôi ngồi đối diện với Người trong thinh lặng. Không có tiếng máy đo, không có ống nghe. Chỉ có ánh nhìn của Người – xuyên thấu, dịu dàng, nhưng nghiêm nghị.

Kết quả?

Trái tim mới của tôi đang bắt nhịp sống với tâm hồn cách hài hòa. Nhịp đập yêu thương đều đặn, mạch máu lòng thương xót chảy thông suốt. Dù đôi lúc có loạn nhịp vì thiếu bác ái, nhưng tôi đã kịp thời điều chỉnh.

Lời dặn dò của Người rất đơn giản nhưng thấm thía:

“Chăm sóc nó mỗi ngày. Bảo vệ nó bằng tình yêu. Đừng để nó chai cứng thêm lần nữa. Và rồi, con sẽ thấy: hạnh phúc đời đời sẽ đến gõ cửa.”

Tôi đã khóc. Không phải vì đau nữa. Mà vì lòng biết ơn.

Tháng 7 – Tháng của Can Đảm và Hy Vọng

“Tháng Trái Tim” đã khép lại, nhưng dư âm của một cuộc phẫu thuật thiêng liêng vẫn còn vọng mãi. Tôi bước vào tháng 7 – tháng của những bước chân can đảm, với trái tim đã được tái tạo trong lò luyện tình yêu của Thánh Tâm Chúa Giêsu.

Bạn thân mến,

Chúng ta không sinh ra để sống mãi trong những mảnh vụn của quá khứ. Mỗi ngày bạn còn sống là một cơ hội để bắt đầu lại một cách chân thật và tự do. Đừng sợ. Thiên Chúa không đòi hỏi bạn hoàn hảo ngay hôm nay. Ngài chỉ mong bạn dám mở cửa, dám bước ra, dám trao tay cho Ngài để Người dẫn dắt.

Tháng 7 – hãy để nó là tháng của khởi đầu, của trưởng thành, của lòng can đảm.

Can đảm để sống khác đi.

Can đảm để yêu sâu hơn.

Can đảm để biến cuộc đời mình thành quà tặng với một trái tim sống động, đập cùng nhịp với Thánh Tâm yêu thương vô bờ.

Vì…

Một khi trái tim bạn sống trong tình yêu của Thiên Chúa, cuộc đời bạn không còn là của riêng bạn nữa, mà là một phép lạ đang được viết tiếp, từng ngày, từng nhịp đập.