Giấc mơ Thanh Tuyển

15 lượt xem

 

Tiếng chuông nhà thờ ngân vang giữa màn sương sớm, len lỏi qua từng ô cửa kính cũ kỹ, vẽ lên một bức tranh thanh bình giữa chốn nhân gian. Mai Anh và Tôi ngồi lặng trong góc phòng, tay miết nhẹ lên tấm áo mới tinh, lòng bồi hồi chẳng khác nào một chú chim nhỏ lần đầu rời tổ. Hôm nay, chúng tôi chính thức bước chân vào Thanh tuyển viện Dòng Mến Thánh Giá Vinh, nơi mà hai người chúng tôi sẽ bắt đầu hành trình tìm kiếm ý nghĩa sâu thẳm của đời mình.

Hành trình này không phải một quyết định vội vã. Tôi nhớ lại những đêm dài nằm thao thức, cân nhắc giữa con đường tu trì và những dự định tuổi trẻ còn dang dở. Nhớ lại những buổi tối ngồi trước tượng Đức Mẹ, nơi tôi vẫn thường thủ thỉ những câu chuyện ngây ngô mà chỉ có Chúa hiểu thấu. Tôi yêu cái bình yên tỏa ra từ từng trang Kinh Thánh mà Mẹ đọc mỗi tối, thích cái sự trầm lặng của cha – người đã dành cả đời để vun vén cho gia đình mà chưa từng một lần kêu than. Có lần, tôi thử tưởng tượng mình sẽ trở thành một doanh nhân thành đạt, lái xe băng qua những con phố lung linh đèn điện. Nhưng rồi, một buổi chiều nọ, giữa cánh đồng yên ả, tôi chợt nhận ra rằng thứ mà mình tìm kiếm không phải hào nhoáng của cuộc đời, mà là một sự bình an nội tâm mà chẳng điều gì có thể thay thế. Thế là tôi bước đi, mang theo hành trang là lòng nhiệt thành và một ít kiến thức nấu ăn (dù chưa chắc đã cứu mình khỏi những bữa cơm “đặc sản” của nhà dòng).

Bước chân qua cánh cổng dòng, hai chúng tôi mang theo một trái tim đầy nỗi niềm. Những câu hỏi vẫn quẩn quanh trong đầu: liệu chúng tôi có đủ mạnh mẽ để sống đời dâng hiến? Liệu mình có thể từ bỏ những gì thân quen để bước vào một thế giới mới, nơi mọi thứ đều bắt đầu từ sự đơn sơ và vâng phục? Những ngày đầu tiên, mọi thứ diễn ra theo một kịch bản hoàn toàn mới: Dậy sớm, cầu nguyện, làm việc chung, học tập – chẳng khác nào một vở kịch dài hơi mà nhân vật chính là tôi không thể thoái lui. Nó thử thách tôi với những giờ kinh kéo dài, những công việc nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa, và những phút giây tĩnh lặng mà chúng tôi chưa từng quen. Mọi thứ đều mới lạ. Bữa ăn không còn những món ngon mẹ nấu, căn phòng không còn giường êm hay những tiện nghi thân thuộc. Nhưng điều khiến tôi lắng lòng nhất chính là những phút cầu nguyện trong nhà nguyện – nơi mà mình cảm nhận rõ sự hiện diện của Chúa hơn bao giờ hết.

Công việc tưởng chừng đơn giản nhưng lại là một thử thách không ngờ. Lau nhà thờ, quét sân, chăm sóc vườn rau – mọi thứ đều cần sự tỉ mỉ và kiên nhẫn. Chưa kể đến những lần tôi và Mai Anh phải đấu tranh tư tưởng với việc dậy đúng giờ mỗi sáng, khi chiếc chăn dày vẫn cố níu giữ mình như một kẻ lữ hành mắc kẹt giữa hai bờ quyết tâm và nuối tiếc. Nhưng rồi, từng ngày trôi qua, chúng tôi nhận ra rằng chính những điều nhỏ bé ấy mới dệt nên sự thanh thoát của đời sống tu trì. Có những đêm tôi ngồi trước Chúa Giêsu Thánh Thể, lòng đầy trăn trở. Suy nghĩ ấy không khác nào một cuộc đàm phán nội tâm: tiếp tục hay từ bỏ? Nhưng ánh mắt dịu dàng của Đức Kitô đã trả lời tất cả. Ơn gọi không phải là một con đường êm đềm, mà là một hành trình thử thách, nơi cô sẽ học cách yêu thương vô điều kiện, học cách quên đi chính mình để thuộc trọn về Chúa. Đi tu không phải là một cuộc thử nghiệm nhất thời, mà là một lời mời gọi chân thật. Và tôi biết, mình đã sẵn sàng. Có những lúc chứng kiến một số chị em không thể tiếp tục hành trình, họ rời đi, tìm một con đường khác. Điều đó khiến tôi suy ngẫm. Hành trình đi tu không chỉ cần lòng nhiệt thành, mà còn là sự kiên trì, lòng trung tín và sự sẵn sàng hy sinh. Tôi tự hỏi mình có thực sự đủ mạnh mẽ để đi tiếp?

Một buổi sáng, khi ánh bình minh chiếu rọi lên cây Thánh Giá giữa sân, tôi bỗng thấy lòng an yên lạ thường. Những hoài nghi dường như tan biến, chỉ còn lại một niềm tin vững vàng. Chúng tôi nhận ra rằng, đi tu không có nghĩa là từ bỏ thế gian, mà là bước vào một cuộc đời mới, một cuộc đời yêu thương theo cách của Thiên Chúa. Tôi biết rằng, đến ngày tôi cùng Mai Anh và các chị em chính thức bước vào giai đoạn Tiền tập, chúng tôi sẽ không còn là cô gái rụt rè của những ngày đầu tiên nữa. Bởi vì, chúng tôi đã học được cách yêu thương bằng hành động, cách sống giản dị nhưng sâu sắc, và hơn hết, cách tin tưởng vào kế hoạch mà Chúa đã dành sẵn cho mình.

Hành trình ơn gọi không phải là một con đường trải đầy hoa hồng, nhưng với mỗi bước chân kiên định, ánh sáng từ cây Thánh Giá vẫn luôn soi rọi, dẫn lối những ai dám đáp lại tiếng gọi thiêng liêng. Và thế là, hành trình ấy tiếp tục, không chỉ dành riêng cho tôi, mà còn cho tất cả những ai đang tìm kiếm con đường của chính mình. Bởi lẽ, dù đi đâu, ánh sáng từ cây Thánh Giá vẫn mãi soi đường.

Maria