Hành trang của người môn đệ (Suy niệm Tin Mừng Chúa Nhật XV – TNB)

24 lượt xem

 

 

HÀNH TRANG CỦA NGƯỜI MÔN ĐỆ
(Suy niệm Tin Mừng Chúa Nhật XV – TNB)

 

Maria Diệu Huyền, MTG Vinh

 

LỜI CHÚA: Mc 6,7-13

7 Người gọi Nhóm Mười Hai lại và bắt đầu sai đi từng hai người một. Người ban cho các ông quyền trừ quỷ.8 Người chỉ thị cho các ông không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị, tiền đồng để giắt lưng;9 được đi dép, nhưng không được mặc hai áo.10 Người bảo các ông: “Bất cứ ở đâu, khi anh em đã vào nhà nào, thì cứ ở lại đó cho đến lúc ra đi.11 Còn nơi nào người ta không đón tiếp và nghe lời anh em, thì khi ra khỏi đó, hãy giũ bụi chân để tỏ ý phản đối họ.”12 Các ông đi rao giảng, kêu gọi người ta ăn năn sám hối.13 Các ông trừ được nhiều quỷ, xức dầu cho nhiều người đau ốm và chữa họ khỏi bệnh.

SUY NIỆM:

Chúa nhật 15 hôm nay cho chúng ta biết về mầu nhiệm tình yêu vĩ đại của Thiên Chúa đối với con người và hé mở cho chúng ta biết chúng ta có ơn gọi và sứ mạng làm con, làm tiên tri và làm người rao giảng Tin mừng Cứu độ của Thiên Chúa, để đáp lại tình yêu khôn dò khôn thấu của Ngài. Đây thực là một hồng ân cao cả, nhưng đồng thời cũng là trách nhiệm nặng nề phải chu toàn.

Tin Mừng thuật lại rằng sau một thời gian huấn luyện các Tông đồ, Đức Giêsu cho các môn đệ đi thực tập truyền giáo. Trước đó, họ đã được ở lại với Người, được cùng sát cánh với Người, được lắng nghe những lời giáo huấn, được cùng Người rong ruổi khắp các phố xá, làng mạc, được chứng kiến Người rao giảng, làm phép lạ, trừ quỷ, chữa lành…Hôm nay, Nhóm Mười Hai tiếp tục được thầy Giêsu tha thiết dặn dò và tin tưởng sai đi để các ông tiếp nối sứ vụ của Người. Tuy vậy, khác với tất cả các tôn sư khác, lời dặn dò của thầy Giêsu thật lạ thường, vừa đơn giản nhưng lại đòi hỏi nhiều điều.

Khi chỉ thị cho các môn đệ đi rao giảng, Người nói: “ Anh em không được mang gì khi đi đường, chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị, tiền giắt lưng; được đi dép, nhưng không được mặc hai áo”. Có thể nói, hành trang đó chẳng nhiều nhặn gì, giản đơn đến mức tối thiểu. Hành trang đó được nhấn mạnh gồm bốn điều “không”: không tiền bạc, không bao bị, không giày dép, không chào hỏi. Phải chăng, Thầy Giêsu đã quá kinh nghiệm trên bước đường rao giảng? Thầy đã chuẩn bị cho các học trò của Thầy để các ông vững bước trước những thách đố, cám dỗ. Không tiền bạc vì tiền bạc sẽ làm các ông dễ cậy dựa, không bao bị vì bao bị làm các ông dễ tích trữ, không giày dép vì giày dép dễ làm các ông nặng bước chân, không chào hỏi vì chào hỏi dễ làm các ông sao nhãng. 

Như thế, hành trang của người môn đệ là tâm hồn đơn sơ phó thác. Người môn đệ của Chúa phải luôn thanh thoát, nhẹ tênh. Họ không bị ràng buộc vào vật chất thế gian, không cậy dựa vào toan tính con người mà chỉ trông cậy vào sự quan phòng của Thiên Chúa được thể hiện qua tình yêu của con người. Đức Giêsu muốn người môn đệ phải sống trong cảnh nghèo khó để hoàn toàn tin tưởng phó thác vào Chúa. Tiền của, tiện nghi vật chất dễ tạo ra một thứ an tâm giả tạo, dẫn con người đến chỗ tự mãn, tự kiêu, tự phụ cho rằng mọi thành công là nhờ tài sức riêng mình. Vì thế, dễ tha hoá, làm theo ý mình hơn là làm theo ý Chúa, sắp đặt chương trình cho Chúa hơn là tìm thực hiện chương trình của Chúa. Nghèo khó sẽ giúp người môn đệ ý thức sự nghèo nàn thiếu thốn, sự yếu ớt của mình, ý thức đó sẽ giúp người môn đệ biết khiêm nhường, tin tưởng phó thác cho Chúa. Hành trang ấy của người môn đệ phải rỗng với tiền của thế gian để đầy ắp sứ điệp của Lời, để dành chỗ cho đức tin, tình yêu và sự bình an. Như thế, quyền năng của Thiên Chúa mới thực sự có hiệu lực, họ mới có thể như Thầy Giêsu: rao giảng, trừ quỷ, chửa bệnh, xức dầu…                                                         

Hành trang của người môn đệ nói cho cùng phải là trái tim biết cảm thương. Đức Giêsu sai các môn đệ đến với những người đau yếu bệnh tật, hoang đàng tội lỗi, bị quỷ ma hành hạ. Tức là đến với những người kém may mắn ở đời. Những người nghèo hèn yếu đuối. Những người bị xã hội bỏ quên. Để đến với những người anh em bé nhỏ, người môn đệ phải có trái tim biết cảm thương. Các ngài phải mang trái tim của Thiên Chúa luôn chạnh lòng thương khi nhìn thấy đám đông bơ vơ tất tưởi, túng thiếu, đói khát. Phải sẵn sàng băng rừng vượt suối đi tìm một con chiên lạc. Phải mở rộng vòng tay đón nhận đứa con hoang đàng trở về. Phải sẵn sàng tha thứ cho kẻ tội lỗi thật lòng hối cải ăn năn.

Mỗi người chúng ta đều là môn đệ của Chúa. Khi chúng ta lãnh nhận phép Rửa tội và Thêm sức, Chúa sai chúng ta đi rao giảng Tin Mừng của Người. Chúng ta có thể rao giảng Lời Chúa bằng lời nói, chữ viết hay bất cứ một phương tiện nào, nhưng phương tiện có tính cách thuyết phục nhất là đời sống thực tế của chúng ta, chính con người chúng ta là dấu ấn của Thiên Chúa, để người ta trông thấy chúng ta thì đồng thời cũng nhìn ra Chúa. Mỗi khi tham dự Thánh lễ, trước khi ra về, linh mục nói lên lời cầu chúc và căn dặn mọi người: “Ite, Missa est”: Lễ xong, chúc anh chị em đi bình an. Linh mục không cầu chúc mọi người trở về nhà bình an mà cầu chúc mọi người ra đi rao giảng Tin mừng, vì Thánh lễ chưa kết thúc ở đây mà còn kéo dài trong cả ngày, trong cả cuộc sống. Chúng ta đã tiếp nhận được Lời Chúa trong Thánh lễ, thì hãy đem lời Chúa gieo rắc khắp nơi nhất là cho những người chưa nhận biết Chúa. Hãy đi làm chứng cho Chúa giữa lòng đời. Ước gì người ta sẽ nói lại với nhau khi gặp tôi và bạn: “Tôi đã trông thấy Thiên Chúa trong một con người”.

 

CẦU NGUYỆN

Lạy Chúa Giêsu,

Khi xưa, Chúa đã sai các môn đệ đi rao giảng

với hành trang là sự cậy dựa hoàn toàn vào Chúa.

Hôm nay, Chúa cũng sai chúng con đi

đi vào lòng một thế giới với lắm sự nhiễu nhương

Chúa sai chúng con đi như chiên đi giữa bầy sói.

Xin ban cho chúng con sự tín thách hoàn toàn vào Chúa

để dẫu cho sứ mạng truyền rao Lời Chúa có lắm thách đố

chúng con vẫn luôn bám lấy Chúa – là Đấng đã sai chúng con đi. Amen.