Tâm thư người hành hương

50 lượt xem

 

TÂM THƯ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG

Phêrô Nguyễn

Hành hương trong Năm Thánh 2025 là một cơ hội tuyệt vời để mỗi người chúng ta bước ra khỏi vùng an toàn quen thuộc, để đến một vùng đất mới – nơi Chúa đang âm thầm đợi chờ. Tôi – một người thuộc thế hệ 8x – đã có cơ hội được cùng những người trẻ Gen Z, sải bước trong hành trình ấy, nơi niềm tin và sức sống giao hòa trong từng bước chân.

Các bạn trẻ thân mến,

Chúng ta đã trải qua một hành trình dài – có nắng, có gió, có mồ hôi, và có cả tiếng cười rộn rã. Với riêng tôi, đó là một ngày thật đáng nhớ – vì tôi được đồng hành bên các bạn: những người trẻ đầy sức sống, sáng tạo, và luôn sống hết mình.

Người ta vẫn hay nói: “Giới trẻ ngày nay khác xưa quá!” – nhưng tôi không nghĩ vậy. Mỗi thế hệ đều có cách riêng để thể hiện mình, để tìm kiếm điều thiêng liêng, để chạm tới cái đẹp và cái thật. Và chuyến hành hương vừa qua – dù còn đó vài điều khiến tôi trăn trở – vẫn là một minh chứng sống động cho điều ấy.

Bởi lẽ đó, tôi viết cho các bạn những dòng này – chỉ đơn giản là để chia sẻ – như một người đã bước qua tuổi trẻ của mình, và đang được đồng hành bên các bạn hôm nay – với tất cả sự tôn trọng, cảm mến và hy vọng.

 Những bước chân rộn ràng – và khoảng lặng vắng bóng

Có lẽ điều đầu tiên đọng lại nơi tôi là những bước chân rộn ràng của các bạn: bước đi nhanh nhẹn, tiếng nói, tiếng cười lanh lảnh, cả những vũ điệu rất tự nhiên mỗi khi vang lên một giai điệu sôi động. Điều ấy làm cho hành trình thêm sinh khí nhưng xen giữa những âm thanh rộn rã ấy, tôi lại thấy thiếu vắng điều gì đó – một chút trầm lặng, một khoảng dừng cho nội tâm.

Chúng ta đã cùng đi qua bao trạm dừng hành hương, nhưng không phải lúc nào trái tim cũng dừng lại cùng đôi chân. Phải chăng, trong guồng quay náo nhiệt, ta dễ để lỡ những giây phút sâu lắng gặp Chúa – trong thinh lặng, trong lời thì thầm của Ngài – Đấng vẫn kiên nhẫn đợi ta trong từng Cánh Cửa Hy Vọng của các ngôi thánh đường, trong ánh mắt và bàn tay của những Mục tử đang ban phép lành, và trong chính tiếng chuông ngân vang giữa buổi trưa thanh tịnh?

 Đằng sau ánh chớp của đèn flash, điều gì còn lại?

Tôi thầm hỏi – phải chăng chúng ta quá quen chụp lấy mọi khoảnh khắc, đến mức quên sống thật sâu khoảnh khắc ấy? Những chiếc điện thoại đưa lên liên tục, những kiểu dáng sáng tạo không ngừng, nhưng ánh mắt thì lại rời xa sân khấu, xa người chia sẻ, xa cả chính tâm hồn mình.

Tôi hiểu – ghi lại kỷ niệm là điều tốt đẹp nhưng nếu chỉ dừng lại ở hình ảnh đẹp, mà thiếu chiều sâu nội tâm, thì hành trình ấy có thể trở nên nông cạn và chóng qua. Tôi ao ước rằng, có lúc nào đó, các bạn sẽ đặt điện thoại xuống – để ghi lại bằng trái tim. Bởi điều thiêng liêng không cần hiệu ứng màu sắc, chỉ cần một tấm lòng mở ra.

 Đi cùng nhau – nhưng liệu có bước đi vì nhau?

Hành trình hành hương là lúc để sống hiệp thông – đi cùng nhau và vì nhau. Tôi thấy nhiều bạn tay trong tay đi thành nhóm, nhưng lại có những người âm thầm đi lẻ, không ai hỏi han, chẳng ai để ý. Có bạn bị lạc nhóm, có bạn thấm mệt – và giữa dòng người đông đúc, đôi khi chỉ cần một cái nhìn đủ để trao nhau sự nâng đỡ.

Tôi nghĩ: nếu hôm đó mỗi người biết để mắt đến một người bên cạnh, biết giữ nhịp bước không chỉ cho riêng mình, mà cho cả người yếu hơn – thì hành trình ấy đã trở thành một đoạn Tin Mừng được viết tiếp rồi.

 Chúa vẫn ở đó… để chờ đón chúng ta

Tôi tự hỏi: nếu hành hương là để gặp Chúa, thì chúng ta đã gặp Ngài ở đâu? Có em nào, giữa những tiếng ồn ào và những bức ảnh lung linh, đã dừng lại, dù chỉ một phút, để lắng nghe tiếng Chúa vang vọng nơi thẳm sâu lòng mình?

Tôi biết, không phải ai cũng bị cuốn theo nhịp ồn ào đó. Tôi thấy có bạn lặng thinh cầu nguyện trước tượng Đức Mẹ. Có bạn khẽ cúi đầu sau giờ chầu Thánh Thể. Có người không nói nhiều, nhưng khuôn mặt ánh lên sự xúc động khi Cha giảng về lòng thương xót. Chính những điều ấy khiến tôi tin: Chúa vẫn đang gieo vào các em một điều gì đó rất đẹp – dù nhỏ bé, nhưng chân thật.

Hành hương không chỉ là một chuyến đi. Nó là lời mời: “Con hãy quay lại với Ta.” Vậy các em ạ, nếu hôm qua chúng ta chưa kịp quay lại trọn vẹn – thì hôm nay, ngày mai, vẫn còn đó cơ hội để trở về. Bởi vì Chúa – Đấng chúng ta muốn gặp – vẫn đang chờ các em. Vẫn lặng lẽ. Vẫn kiên nhẫn. Vẫn đầy yêu thương.

 

Bài viết được Tác giả gửi đến mtgvinh.org

Có thể bạn quan tâm